Mẹo Sổ tay về cửa hàng nhang đèn tử đằng review
Thủ Thuật Hướng dẫn Sổ tay về shop nhang đèn tử đằng review Mới Nhất
Gan Feng Du đang tìm kiếm từ khóa Sổ tay về shop nhang đèn tử đằng review được Cập Nhật vào lúc : 2022-08-14 15:14:02 . Với phương châm chia sẻ Thủ Thuật về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi Read nội dung bài viết vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha.Tác giả:
Thể loại: Đam Mỹ
Nguồn: fukurou275.wordpress.com
Trạng thái: Full
Edit: 变态的Yuan
Thể loại : nhất thụ lưỡng công trá hình nhất thụ đa công
Tử Đằng do thừa kế sự nghiệp marketing thương mại nhang đèn của mái ấm gia đình nên nên phải thường xuyên thao tác với ma quỷ và thần côn.
Ngoài việc làm chính marketing thương mại nhang đèn thì hắn còn làm thêm nghề phụ nữa, ví dụ như chế tác giấy cho sổ ghi chép sinh tử, thuốc mỡ trị thương do tang thi cắn, thậm chí còn tạo ra thức thần có linh hồn.+++
Đằng: Giờ tôi hỏi chú rốt cuộc là tên gọi nào nói tôi thích trai đẹp?
Lục: Tiểu Phạm nha. Hắn nói chế sư đại nhân (thợ sản xuất) mới đến thích mấy anh đẹp trai, chỉ việc tướng mạo nhìn càng nam tính mạnh mẽ, phục vụ sẽ tốt hơn nhiều.
Đằng: Phạm Vô Mệnh! Ông không để yên cho ngươi đâu (>皿
Tổng Hợp Review Đam Mỹ Đã Đọc
237 lượt thích / 40684 lượt đọc
Xuất phát từ việc mình đọc quá nhiều đam mỹ mà sau này lục lại thì mơ hồ chả nhớ diễn biến thế nào nên mình tạo list này để sau này tiện tay lục lại :3 Gu mình là ngược nên đa phần những truyện có trong list review ít nhiều gì rồi cũng tiếp tục có ngược nha ~~
Danh sách chương Tổng Hợp Review Đam Mỹ Đã Đọc
Sổ tay về shop nhang đèn Tử Đằng
Tác giả : Hà Mễ Sao Phấn Ti
97 chương + Vĩ thanh
Biên tập Tấn giang đánh giá:
Cùng ngày thi rớt đại học, Đỗ Tử Đằng nhận được tin ông nội qua đời.
Không ngờ tại lúc túc trực bên linh cữu của ông nội trong lễ cúng tuần đầu, Đỗ Tử Đằng vì một cuộn giấy vệ sinh mà bị hồn ma của ông nội "Uy hϊếp" phải thừa kế shop nhang đèn của ông nội.
Cửa hàng nhang đèn kì khôi có tiếng là được thần linh phù hộ, không riêng gì có phải marketing thương mại nhang đèn, còn phải tiếp đãi ma quỷ và bọn buôn thần bán thánh hơi có tố chất thần kinh, đồng thời còn nhận làm cả sản phẩm chỉ định của quan phương dưới địa phủ. . .
🐕Văn phong của tác giả tinh tế, chọn tầm nhìn của ngôi thứ nhất, dùng shop nhang đèn làm kíp nổ, tình tiết triển khai phù phù phù hợp với nội dung vở kịch miêu tả.
Nhân vật chính Đỗ Tử Đằng có tính cách sáng sủa vui nhộn, dung phù phù hợp với khung cảnh quỷ dị thần quái thành một nguyên tốt mới mẻ.
Các vai phụ muôn hình muôn vẻ cũng nhờ văn vẻ mà được rạng rỡ hơn quá nhiều, câu truyện càng lúc càng trở nên lắt léo theo sự xuất hiện của những vai phụ.
Tình cảm giữa Đỗ Tử Đằng và những anh công cũng từ từ bén lửa trong shop nhang đèn này.
🐕❤❤ Mình cảm thấy những dòng nhận xét của sửa đổi và biên tập đã đủ sức lôi cuốn với người đọc rồi, sau đây chỉ thêm một số trong những cảm nhận sơ.
Chẳng là dạo nó lại thích đọc những bộ linh dị thần quái, kiểu như thầy phong thủy, tướng sư gì đó + thêm ma quái, thế giới âm hồn ^^. Cho nên khi đọc đến bộ này, tuy rằng cũng thích cách hành văn đó, cũng luôn có thể có nói về Thế Giới bên kia đó, nhưng điểm mấu chốt là nhân vật chính Đỗ Tử Đằng lại hoàn toàn là gà mờ trong nghề - tự nhiên nhận được thừa kế shop từ ông nội (một chế sư).
Vì vậy mà Tử Đằng trong truyện luôn phải nhờ đến sự trợ giúp của những "cao nhân" khác -.-, làm mất đi đi hình tượng về một thân bản lãnh cao nghều hay có của những nhân vật chính trong thể loại truyện này.
Mình thấy ấn tượng với đoạn đầu khi nhận được quyền thừa kế từ linh hồn ông nội nhất, cảm hứng hơi giống trong Shaman King, và cứ kỳ vọng sau đấy sẽ là những cuộc phiêu lưu với thế giới linh hồn như vậy. Nhưng ngược lại thì vì không biết gì về nhang đèn, giấy hàng, thuốc cao,... chỉ tuân theo công thức của ông, TĐ thường bị động tiếp nhận những đơn hàng từ thế giới bên kia, và đến khi gặp trường hợp khó quá thì... lại nhờ trợ giúp. -__-
Nhiều đoạn khá trúc trắc, chưa thực sự hợp lý, nhưng nhìn chung có mở đầu tốt, cách hành văn sáng tạo, những anh công xuất hiện nườm nượp, và một chút ít máu me đủ để kéo chân độc giả. Mèo chấm ⭐6.5, và vẫn khuyến khích bạn nào thích thể loại linh dị thần quái tìm đọc ^.<. 🐈💜
Đang tải Player đọc truyện...
Chương 1: Thừa kế (1)
Cuộc sống, tựa như một bàn trà, mặt trên bày đầy chén trà. Khi tất cả chúng ta tưởng tôi đã nhảy ra khỏi một chén trà, thì cũng là lúc rơi vào một chén trà khác. Mà nếu anh phát hiện anh không hề nhảy vào một chén trà khác… Vậy chúc mừng anh… Anh đã rớt khỏi bàn trà.
Ngày nhận điểm thi đại học, tôi biết tôi đã rớt khỏi ‘bàn trà’. Chính là, sau khi rớt khỏi bàn trà tôi trực tiếp trở thành ‘đồ nhà bếp’, cùng một ngày, ba tôi nhận được tin ông nội qua đời
Ba vội vàng mang tôi đến thành phố của ông nội để chịu tang. Lúc đến nơi thì bác cả đã xử lý di thể của ông nội thõa đáng cả rồi, còn sót lại chỉ việc túc trực bên linh cữu nữa thôi.
Vốn dĩ đa phần mọi người trong thời đại này đều sẽ không thật câu nệ mấy chuyện này, mà hầu như đều đến nhà tang lễ làm lễ một chút ít, hỏa tang xong thì đặt vào trong nghĩa trang công cộng là được. Nhưng bác cả lại làm rất trang trọng, nói là bạn của ông ngoại mãnh liệt yêu cầu
Tôi vừa nghe đã thấy bực, lo liệu tang sự là chuyện của chúng tôi, người ngoài quản thế là hơi bị nhiều. Trong tộc cũng luôn có thể có họ hàng khác bàn ra, đó đó là nét mặt và giọng điệu của bác cả đều rất kì quái, hình như tương đối bất đắc dĩ. Ông nội hưởng thọ ở tuổi bảy mươi, không đau không ốm, làm trang trọng một tí cũng tốt, tất cả mọi người đều không dị nghị lắm.
Theo tôi được biết, ông nội chỉ là một chủ hàng marketing thương mại nhỏ lẻ, rất khác người hoàn toàn có thể quen được bạn bè đại phú đại quý, có quyền có thế. Tôi có hỏi ba, nhưng ông đi khai thác kinh tế tài chính ở thành phố mới từ lúc còn rất trẻ, hầu như rất ít khi về, cũng không rõ ông nội có bạn bè nào.
Con cháu Đỗ gia cũng coi như hưng thịnh, mọi người thay phiên nhau túc trực bên linh cữu. Linh đường đặt tại phòng khách nhà bác cả, có quá nhiều người lục tục đến bái tế, tôi quỳ cạnh anh họ, hãy còn đoán không ra nghề nghiệp của những người dân này, quá nhiều người mặc quần áo chỉnh tề, hình như tương đối có của. Bác cả đều rất cung kính với bọn họ, đôi khi ánh mắt còn lộ ra kính sợ.
“Xin nén bi thương.” Một phong bì trắng đưa tới trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu, nhận ra đối phương là một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi.
Toàn thân đều là hàng hiệu, hắn mặc một bộ vest xám đậm thẳng thớm, khí chất và vẻ ngoài này so với ngôi sao 5 cánh trên TV còn chói lóa hơn. Đôi mắt nhìn tôi mang theo một chút ít mỉm cười ôn hòa. Nhưng đôi mắt đào hoa xinh đẹp này biết bắn điện, nhìn thế nào vẫn thấy rất lả lơi
“Em là cháu thứ mấy của Đỗ tiên sinh?”
Tôi đang sẵn sàng sẵn sàng giơ tay ra nhận phong bì, còn chưa trả lời thắc mắc của hắn, anh họ đã giành nói trước
“Em nó là con của chú Sáu.” Anh họ cũng không nói ra tên của tôi, mà lạnh mặt nhận phong bì, thậm chí còn dùng khăn gói lại thành một bọc nhỏ.
Bên trong có một phong bao hồng, một viên đường, trong phong bao hồng có hai cây kim, một thanh dao và tiền đáp lễ. Tôi nghe nói kim và dao có ý là như mong ước ( ghi chú: ‘Thứ’ (cắt) và ‘Cát’ (như mong ước) đồng âm, dao là vũ khí, cho nên vì thế có ý là như mong ước). Thông thường mọi người sẽ ăn viên đường, tỏ ý ngọt ngào, phong bao hồng thì phải vứt đi, tiền đáp lễ phải tiêu hết, tốt nhất là đi gội đầu.
Sự đề phòng và thái độ thù địch của anh họ khiến người nọ rõ ràng sửng sốt một chút ít, sau đó nhận lại cái bọc nhỏ, nhẹ nhàng phát ra một tiếng ‘A’, rồi đi ra khỏi cửa.
Tôi nhỏ giọng hỏi anh họ, “Anh không sợ đắc tội tên gọi nhà giàu này à?”
Anh liền trừng mắt với tôi một chiếc, “Con nít đừng chõ mõm vào.”
“Em đã mười tám tuổi rồi.” Phẫn nộ rút CMND ra cho anh họ xem. Bởi vì thường xuyên có người nhận lầm, cho nên vì thế tôi luôn mang theo.
Ba tôi ngồi cạnh bên ho nhẹ một tiếng, cảnh cáo chúng tôi phải giữ im re trong trường hợp này, chúng tôi đành phải im tiếng.
Đám con gái đều canh ban ngày, đàn ông con trai thì phụ trách canh buổi tối. Ngày cúng tuần đó vừa lúc đến phiên tôi gác đêm. Anh họ trước giờ luôn ở cạnh tôi qua đêm. Nhưng bởi ngày hôm qua anh đã trực đêm, ban ngày lại phải đi sẵn sàng sẵn sàng công chuyện giúp bác cả, cho nên vì thế thật sự vô cùng mệt mỏi, nên mới phải về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi về phòng anh còn tráng lệ nói với tôi: “Bất kể nhìn thấy cái gì rồi cũng đừng sợ, cứ xem là ảo giác.”
Tôi nghe nói, đến cúng tuần thì người chết sẽ về nhà, nên đương nhiên cũng biết anh họ đang lo ngại điều gì. Nhưng dù sao cũng là ông nội của tớ mà, kì thật lúc còn bé tôi cũng rất thân với ông nội, cho nên vì thế cũng không sợ lắm.
“Yên tâm, không sao đâu.” Tôi vỗ sống lưng anh họ, để anh yên tâm đi ngủ. Anh họ lo ngại nhìn tôi một chiếc, nhưng ở đầu cuối vẫn chịu không nổi, phải về ngủ.
Bởi vì không còn gió, nên ngọn nến trong phòng khách cũng không lay động. Tôi ngẩn người nhìn đám tro nhang rải trên sàn nhà trước cửa. Bọn họ nói nếu ông nội trở về, thì phía trên sẽ có dấu chân.
Lúc ấy tôi còn chưa tin chuyện này. Trong lòng càng không nghĩ đến phương diện này, mà đang nghĩ, giờ mình không đậu đại học thì nên đi học lại hay là ra ngoài tìm việc làm.
Đến nửa đêm, tôi buồn ngủ đến díp cả mắt. Đương mắt nhắm mắt mở, đột nhiên cảm thấy đau bụng, hơn thế nữa còn rất cấp bách, nên vội chạy tới phòng vệ sinh.
Giải quyết xong mới phát hiện ra một chuyện khiến da đầu tôi run bắn…
Hết giấy vệ sinh rồi!
Muốn gọi người lấy dùm giấy vệ sinh, nhưng mọi người đều đã rất mệt, gọi bọn họ dậy hình như không hay lắm, hơn thế nữa tôi còn tồn tại thể bị anh họ chế giễu. Nhưng nếu mặc quần ra ngoài lấy thì quần sẽ dơ, tôi không thích phải giặt quần đâu.
Đang đấu tranh tư tưởng kinh hoàng, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Tôi thầm nghĩ: được cứu rồi!
“Lấy dùm giấy vệ sinh được không? Ở đây dùng hết mất rồi.” Tôi quay mặt về phía cửa mà gọi.
Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, ở đầu cuối dừng trước cửa phòng vệ sinh.
“Đằng tử thành nhật cam đại đầu hà giá.” ( tiếng Việt: Đằng tử sao cứ suốt ngày cẩu thả như vậy.)
Tiếng địa phương nặng kèm theo giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng bay vào, làm tôi nháy mắt lạnh buốt từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu. Giọng nói này…
Là ông nội!
Tuy đã lâu không gặp, nhưng tôi sẽ không sở hữu và nhận nhầm. Tôi ngồi xổm ở đó không biết phải làm thế nào, chân run lẩy bẩy. Rõ ràng vừa nãy còn nói với anh họ sẽ không sợ mà.
“Ông vào nha.” Vừa dứt lời, cửa phòng vệ sinh liền mở ra.
Khoảnh khắc đó tôi thật sự rất muốn hét lớn, nhưng giọng nói nghẹn ở cổ họng cơ bản không phát ra được. Chỉ hoàn toàn có thể cứng người ở đó, không đủ can đảm nhìn về phía cửa.
Một cuộn giấy vệ sinh đưa đến trước mặt tôi, tôi cũng không đủ can đảm nhận. Cúi đầu thì nhìn thấy đôi giày bố màu đen đế trắng kia của ông nội.
Có chân, không là ‘Cái kia’ đi. Không ngừng tự an ủi bản thân, nhưng vẫn không đủ can đảm ngẩng đầu, cũng không đủ can đảm cử động.
“Cháu ngoan, ngô sử kinh.” (tiếng Việt: đừng sợ) cảm hứng có cái gì nhẹ nhàng vuốt ve đầu của tôi, lông tơ sau sống lưng toàn bộ dựng thẳng lên.
Cuộn giấy vẫn ở trước mặt của tôi, nhưng chân thực sự ngồi xổm không nổi nữa, vì thế mặc kệ sợ hãi sẵn sàng sẵn sàng nhận lấy, thì cuộn giấy lại đột nhiên bị lấy đi.
“Cháu ngoan, hứa với ông nội một chuyện.”
Đây là tình huống gì đây? Ông nội vừa qua đời đang dùng một cuộn giấy vệ sinh để uy hiếp tôi.
Đầu tôi toàn là gân xanh với mồ hôi lạnh, vừa sợ vừa bực tới cực điểm. Nghĩ thầm rằng: ông biết rõ cháu không đủ can đảm cự tuyệt thì cứ thẳng thắn luôn đi, cháu ngồi xổm đến nhũn chân rồi nè.
“Ông nội, ngài nói đi. Chỉ cần cháu hoàn toàn có thể làm được…”
“Biết ngay cháu ngoan nhất mà.” Ông nội từ tốn nói: “Ông muốn cháu thừa kế sạp của ông.” ( tiếng Việt: ông muốn cháu thừa kế cửa tiệm của ông)
Ông nội marketing thương mại một cửa tiệm nhỏ trên phố, chuyện phân chia tài sản thế nào sau khi ông qua đời, ba tôi lăn lộn bên phía ngoài lâu nay chẳng hề để tâm, cũng cơ bản không tính chen vào. Tôi lại càng không biết gì về phương diện này. Cân nhắc tới ý kiến của những họ hàng khác, tôi hiện tại không thể hứa với ông, nhưng cũng không thể từ chối thẳng mặt.
Trái lo phải nghĩ, vẫn tìm cớ từ chối, “Nhưng mà… cháu chẳng biết gì về marketing thương mại cả, thậm chí còn không biết tiệm của ngài ở đâu.”
“Dễ thôi, ông gửi tin nhắn nhắn kể cho cháu.” Nói xong nhét giấy vệ sinh vào tay tôi, “Quyết định thế nhé.”
“Khoan…”
Cảm thấy đối phương sắp đi, tôi giật mạnh đầu, trước mắt lại là tấm hình đen trắng của ông nội cùng với một chữ ‘Tế’ to to. Bản thân cơ bản không ở trong phòng vệ sinh, quần còn mặc chỉnh tề.
Có thể do tôi mệt quá, nhờ vào bàn ngủ quên.
Thật là một giấc mơ kì lạ. Đang muốn dụi mắt, đột nhiên phát hiện trong tay cư nhiên cầm một cuộn giấy vệ sinh, nên không khỏi kêu to một tiếng, ném giấy vệ sinh đi.
Do tiếng kêu của tôi quá lớn, đánh thức anh họ và bác cả. Hai người bọn họ mặc áo ngủ ào ra khỏi phòng ngủ. Lúc ấy tôi đã sợ đến hoảng loạn, lập tức xông lên nắm chặt áo của anh họ, nói năng lộn xộn kể lại giấc mơ vừa rồi.
Sắc mặt của bác cả vô cùng kì quặc, nhưng không phải là vẻ mặt không tin. Vốn cứ tưởng anh họ sẽ cười nhạo tôi, nhưng lại không, mà là hỏi tôi: “Em muốn đi phòng vệ sinh sao?”
Bị anh hỏi như vậy, tự dưng bụng của tôi lại đau. Nhưng lại không đủ can đảm đi, bởi giấc mơ kia quá chân thực, trong lòng tôi còn gai gai, cứ lo sẽ nghe phải tiếng gõ cửa.
Chỉ hoàn toàn có thể bất lực nhìn về phía anh họ, người này vỗ vỗ vai của tôi, đi cùng tôi đến phòng vệ sinh. May mà có cầm theo cuộn giấy kia, trong phòng vệ sinh quả thật không còn giấy vệ sinh. =_=
Sau khi xử lý và xử lý xong, chính bới không gặp phải tình cảnh trong mơ, nên tôi cũng yên tâm hơn một chút ít. Đi ra phòng khách mới phát hiện ngoài hiên chạy cửa số đã hơi sáng lên.
Ngày ngày hè đều rất nhanh sáng. Bác cả không đi ngủ tiếp, mà đứng trước bàn thờ cúng đốt nén nhang cho ông nội. Bác vẫy vẫy tay với tôi, “Tiểu đằng, lại đây thắp nén nhang cho ông nội.”
Tôi ngoan ngoãn thắp nhang, thầm niệm: ông nội, sao ông nỡ dọa cháu của ông như vậy.
“Kiểm tra di dộng của cháu đi.”
“A?” Thình lình nghe thấy bác cả nhắc nhở, tôi giật cả mình. Ngẩng đầu thấy bác cả đang tráng lệ nhìn tôi, lập tức hiểu được ý của bác.
“Chuyện này… Chỉ là một giấc mơ. Ha ha…”
Bác cả lắc đầu, chỉ vào sàn nhà trước cửa lớn, ý bảo tôi đi nhìn. Tôi nhìn qua mà tim thiếu chút nữa vọt lên đến mức cổ họng.
Chỉ thấy trên đám tro nhang rải trên sàn nhà rõ ràng có hai hàng dấu chân. Đống tro đó được rải tối qua sau khi đã khóa cửa kỹ. Tôi luôn ở tại phòng khách, cơ bản không còn ai bước vào. Vừa rồi đi phòng vệ sinh càng không nghe thấy tiếng cửa lớn mở.
Dấu chân rất khác của giày chơi bóng, giày da hoặc là dép lê, mà là loại giày vải bố đen đế trắng mà mấy cụ hay mang, thậm chí còn tồn tại thể nhìn đến hoa văn của đế giày. Tôi nhớ rõ di thể của ông nội đang mang loại giày này.
“Nhưng mà… ông nội không biết di động của cháu…” từ ‘Số’ nghẹn tại cổ họng, tôi trợn mắt mở hộp thư, trong đó có một tin nhắn chưa đọc. Tối ngày hôm qua cơ bản không còn, tôi rõ ràng đã đọc hết tất cả tin nhắn.
Nghĩ thầm rằng không cần tự mình dọa mình, hoàn toàn có thể là 10086 gửi tin nhắn nhắn quảng cáo hoặc là tin nhắn trừ tiền. Vốn muốn xóa luôn tin nhắn, nhưng vừa ngó lên bác cả và anh họ một chiếc, thì thấy cả hai đều đang nhìn chằm chằm tôi.
Nếu xóa đi hoàn toàn có thể sẽ bị bọn họ đánh, cứ nên ngoan ngoãn mở tin nhắn ra vậy.
Là một dãy số xa lạ gửi tới, trong tin nhắn chỉ có một địa chỉ. Không đợi tôi nói chuyện, bác cả đã giật lấy di động, nhìn thận trọng hai lần mới trả di động cho tôi.
Vẻ mặt luôn nhăn nhăn của bác thay đổi, hình như nhẹ nhàng thở ra. Nhưng ánh mắt nhìn về phía tôi lại tràn ngập lo ngại, lại xoay người thắp một nén nhang cho ông nội, hình như đang niệm gì đó.
Tôi chuyển hướng sang anh họ, tính hỏi anh là đang xảy ra chuyện gì. Người nó lại nhìn tôi bằng một ánh mắt cảm thông, là đang đáng thương tôi đụng phải cái kia phải không?
“Đó là số di động của ông nội.” Sau khi anh họ đọc tin
Tải thêm tài liệu liên quan đến nội dung bài viết Sổ tay về shop nhang đèn tử đằng review
Post a Comment